Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010

Làm tí buồn B-)

Một ngày đông lạnh, gã sinh viên năm cuối cùng thằng bạn chí cốt bước vào quán cà fe. Cái quán cà fe gã và thằng bạn chí cốt đã bước vào cả hàng mấy đống lần. Đang ngồi chém gió, bất giác gã buồn, buồn cái kiểu ko hiểu vì sao tôi buồn. Có lẽ gã cười cả tuần rồi nên hệ thần kinh của gã tự động điều chỉnh sang trạng thái buồn 1 tí cho nó cân bằng, cười suốt người ta lại bảo gã hâm. Thế là gã ngồi buồn 1 tí lấy không khí vậy. Bất chợt gã quay sang thằng bạn chẹp miệng :”cái quán này ra tết là bay à?” “Ừ”_thằng bạn trả lời, rồi nó thở dài “Cái quán này mà bay, thì hết cơ hội gặp thần tượng…” Haizz, có bé thần tượng của thằng bạn gã rõ thâm, lên quán có một lần, làm con người ta rung động rồi lặn mất tăm… Mà có khi nó cứ lặn như thế lại hay_gã nghĩ thầm như thế. Bây giờ nó mà lên đây, thằng bạn gã ra làm quen, rồi bảo nó là em làm anh mất ăn mất ngủ, tuần nào anh cũng lên đây để ngóng em, em cho anh làm quen nhé thì trăm phần trăm con bé ấy nó ko tin… Thời buổi này con gái chúng nó đa nghi lắm… Mà cũng phải thôi, thời buổi này làm đếch gì còn mấy thằng hâm như gã và thằng bạn gã nữa… Đời sắp ko còn chỗ cho những thằng hâm nữa rồi! Cái quán 2 thằng hâm hay ngồi cả đời sinh viên sắp bay rồi… Đúng là …Nothing lasts forever… sao cái quán này hay bật bài này thế ko biết… Sao gã thích bài này thế ko biết :D… có lẽ cái thời điểm ngày hôm nay là cái sometimes gã need some time… gã cần một ít sự trầm lắng trong tâm tưởng để soi lại mọi thứ một chút, nghĩ bâng quơ một chút… Cái gì đã là bâng quơ thì chả thể nào cắt nghĩa được… lúc thì bâng quơ về con đường mà gã sẽ phải đi trong tương lai, lúc thì bâng quơ về một nhành hoa đã có chủ, lúc thì bâng quơ về thần tượng xa vời vợi… Có cả hàng mấy đống thứ linh tinh kéo tim gã nặng chĩu… Cuối cùng gã vẫn chả hiểu gã buồn vì cái gì… Thôi, thời tiết hôm nay nó thế, buồn tí lấy không khí…

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Mưa tháng một

Người lữ hành đúng nghĩa, là người đi chỉ vì được đi; trái tim ko hề vương vấn, như mây bay gió thổi. Cớ gì phải có lý do, chỉ một tiếng gọi thôi : “lên đường đi nào!”_Charles Baudelaire


Mưa tháng một
Tặng anh Trọng, con Rossinante của mình và người đẹp…
Một sáng tháng một, mặc phong phanh, gió mùa về, phóng xe, trốn Hà nội, trốn bon chen, trốn nỗi nhớ em…
Một trận mưa rào, đường nhão nhoẹt, gã Don Quixote [1] gầy, nàng Rossinante già [2], xe tải ngược chiều … bắn nước…
Gã lữ hành lạnh cóng, gã vẫn phóng, vì gã là gã lữ hành, vì gã là gã hiệp sĩ khờ, sót lại từ quá khứ…

Gã chợt nhớ người đep trong trái tim mình
… Nàng và bầu trời hôm nay đều lạnh lùng và mờ ảo
Nhưng có một điều rõ ràng: Gã yêu nàng! [3]
Và nàng… Nàng không yêu gã…
Vì gã là gã hiệp sĩ khờ..

Cả đời sinh viên, gã theo đuổi những ước mơ đến giờ vẫn còn dang dở…
Đời và nàng đã tát gã…
Nhưng gã vẫn mỉm cười, vẫn dám tin … và vẫn dám yêu…[4]
Vì gã là gã hiệp sĩ khờ?...

Ừ, thì khờ.
Gã chợt nhớ mẹ, mẹ đã cho gã cả tấm thân này, chẳng nhẽ gã ko dám sống, dám tin và …dám yêu…?
….
Gã lữ hành lạnh cóng, gã vẫn phóng, vì gã là gã lữ hành…
Gã đi chỉ vì được đi… Sống chỉ vì được sống… và… yêu… cho dù… không được yêu…
Nàng Rossinante già và gã vẫn đi…
..hết mưa, hết xe tải, hết bụi…

Thiên đường mở ra trước mắt gã lữ hành…
Gã…nàng Rossinante…những khúc cua vắng lặng, mây phủ…
Bên đường… những khóm lau…những hồ nước trong veo…
Nơi hắn đến… mọi người hồn nhiên, cười vui như tết…

Gã hết lạnh, tim gã hân hoan…
Vì gã dám đi, dám vượt qua cơn mưa…
Chỉ những kẻ dám đi mới đến được cuối con đường!
Và gã dám…
…Dám đi, dám tin, dám sống…và dám yêu…[5]
…Gã tin… cuối một con đường…
Sẽ có…nàng Dulcinea đợi gã…

Chú thích tí (dạo này mình tập chú thích tí, gọi là cho nó quen, nhỡ đâu may ra được viết khóa luận thì nó cũng không bỡ ngỡ :D):
1. Thực ra là mình thích làm Don Juan hơn, nhưng mà cái tạng người mẹ đẻ ra đã không thể làm được rồi nên có cố cũng ko được, haizzz…
2. Em Rossinante của mình năm nay là bước sang tuổi 14 rồi, em ấy là gái Thái, tuy không bằng gái Nhật, nhưng mà mấy em tuổi teen Việt Nam hay Tàu thì cứ gọi là ko đáng sách dép cho em ý :)
3. Cái gì là quá khứ thì nó cũng rõ ràng, vì người ta đã đi đến kết luận rồi và quá khứ là ko thể thay đổi :)
4. Thực ra phải là: “dám yêu… thật nhiều em” :D
5. Thầy Ơn có một câu mà mình rất thích, và thầy cũng hay nói: “Các em(có thể là các anh, các bác… tùy ngữ cảnh) có dám chơi không? Dám, thì thầy trò mình cùng làm” :)