Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

Nhân cách ca ve của một gã zai bất lực…

" Chúng ta đang sống trong một thời đại đổ vỡ, nơi khủng hoảng những giá trị, những niềm tin va đập không ngừng, cùng những cách nhìn về xã hội Việt Nam trong giai đoạn những giá trị chuẩn mực thì đã cũ, còn những giá trị mới thì chưa hình thành. Sống trong giai đoạn như thế đôi khi có cảm giác không còn điều gì thiêng liêng, nguyên vẹn và có cảm giác đau đớn. Tôi nương vào chữ để mở cửa thoát hiểm cho mình ". Hải Miên

“Bạn em bảo anh là cái gã thấy em nào xinh cũng yêu”… Hơi lặng người đi một tí. Gã định cãi, nhưng mà đểu quen rồi, nên vẫn mỉm cười ra cái vẻ rất là cao thượng bao dung. Mặt thì bao dung nhưng bụng thì lung tung bung. Chả nhẽ lại cãi lại, cãi thì thành ra mình có tật giật mình à. Mà cái thằng bạn em nó nói cũng đúng, một thằng nhân cách ca ve như gã, đến hoa đẹp còn thấy yêu nữa là người đẹp. Mặt vẫn rất chi là tươi cười một cách bao dung, ra cái vẻ là anh chả để bụng cái gì, miệng hỏi: “bạn em là ai thế để anh cảm ơn?”, mắt chớp chớp đợi em nó trả lời. “Em không nói đâu!”. M… con gái bi giờ khôn vãi chưởng, thành ra gã đểu mãi mà chưa đểu được với em nào. Chả nhẽ lại bảo là: “Em cứ nói đi, anh không làm gì bạn em đâu mà”, bảo thế thì thành ra em nó nghĩ mình định làm gì bạn nó à… “Bạn em là người tốt nên cảnh báo em.Thôi, anh đừng gặp em nữa…”… Gã chả biết mình đang nhìn cái gì và cười với cái gì nữa…
Đời gã đểu vãi ra, đời cứ vẽ gã đi một con đường tiệm cận với các em xinh tươi. Chỉ tiệm cận thôi, đủ xa để tay hắn không chạm được vào tay các em ý, và đủ gần để gã nhìn thấy một số phát hay hay của các em xinh tươi… Hôm trước đời đã đẩy hắn tiệm cận đời em xinh tươi, cái em vừa đi qua đời gã ý, đúng cái đoạn em ý đang ôm “bạn”. Tất nhiên chỉ gã nhìn thấy vì một thằng tâm hồn ca ve bao giờ cũng tia thấy các em xinh tươi trước tiên, còn các em xinh tươi chả bao giờ thèm để mắt đến gã (ko biết những lúc như thế thì các em ý để mắt được đến cái gì khì khì khì). Nghĩ cũng thinh thích con cá trích phết, định cám ơn cuộc đời phát…
Đang định ngửa mặt lên giời cảm ơn cuộc đời thì lại thôi…Chợt nhớ ra đời cũng chả tốt với mình lắm. “Bạn” em xinh tươi ý mình có thấy đẹp gì đâu mà đời vẫn tình cờ run rủi. Quá tình cờ và quá bất ngờ khi mình nhớ ra là đận trước mình bắt gặp đứa bạn đang được một em ôm eo trên con LX…
Đ… mẹ cuộc đời! “Bạn” em ý mặt hãm thế mà cứ bắt hắn nhìn thấy >”<. Đang định chửi thành tiếng thì chợt ngộ ra, chung qui cũng chỉ vì gã hay nhìn theo các em xinh tươi. Kể cũng đáng đời gã, chứ cuộc đời hay ông giời chả có lỗi gì. Của đáng tội xinh thế bố ai chả phải liếc. Đặc biệt là một thằng có tâm hồn ca ve như gã! Đã mang tiếng ca ve rồi thì chỉ có mà đứng tiệm cận và nhìn cuộc đời mà nhỏ rãi ra thôi con ạ… ca ve ư?... “Đ. m con ca ve kia, dang tay ra cho bố chụp ảnh…” có cái clip gã xem trên mạng là như thế… Em gái trong clip đã khóc. Còn gã? Sao gã không khóc được? Gã không khóc, vì gã đểu với chính trái tim, chính nhân cách của mình. Lúc nào cũng phải cố để nhân cách tốt, cao thượng. Người cao thượng thì phải mỉm cười, bước đi vững trãi để các em ấy nhìn mình oai vãi đ… ôi người cao thượng!
Sao phải cố làm người cao thượng, người có nhân cách tốt? Tất nhiên phải là người cao thượng, có nhân cách tốt. Ở cái đời này ý, khi đã làm người tốt rồi, thì “ôm” hay abc cũng là hành động đẹp, cũng là “bạn”, còn đã đểu rồi ý thì “nhìn” thôi cũng là đen tối. Khi đã là đểu, là ca ve ấy, thì có kiết xác ra, bán trôn nuôi miệng cũng vẫn bị sỉ nhục, còn đã mang tiếng là tốt rồi ấy, thì có làm nhục người ta vẫn được lĩnh lương đều… Làm người tốt sướng thế cơ mà! Nên gã phải cố thôi, dù có phải đểu với chính nhân cách ca ve của mình.
Ai dạy gã làm người tốt với? Có khó gì đâu. Muốn làm người tốt ý thì cứ phải nghe theo đạo phật, cái gì tốt thì mình thu nhận, còn cái nào xấu thì mình phải đấy đi, nhổ toẹt đi. Bọn ca ve ý, tại sao nó là xấu á, đơn giản vì nó làm ngược lại những gì phật dạy. Cái chỗ ấy của nó chả cho vào được mấy thứ mà lại đẩy ra cái đẹp nhất là sinh mệnh con người. Nhận cái xấu đẩy cái cực tốt đi thì chả là người xấu thì là gì ?! Người tốt ư, những gã cao thượng ư, mồm của họ tiếp nhận được hết những gì mà cái chỗ ấy của bọn ca ve tiếp nhận, lại còn tiếp nhận thêm các thứ ngon lành ở cuộc đời này như sơn hào hải vị, hay các thứ tinh khiết như nước la vie hoặc là vừa ngon lành vừa tinh khiết như môi người đẹp…Đấy là vế thu nhận những cái đẹp. Để thu nhận những cái đẹp, kể ra cũng vất vả và cố gắng. Mà đã cố gắng làm người tốt ý, thì lại là giải dối. Người tốt xịn ý, thì phải tốt theo bản năng cơ. Về khoản bản năng thì các người tốt vô đối. Cái khoản thu nhận cái đẹp ý, thì còn phải để ý và cố gắng, vì những gì bên ngoài thì phải để ý mới biết được là tốt hay xấu để mà thu nhận. Còn khoản đẩy đi, phun ra cái xấu ý thì cứ gọi là mái thoải… Có sẵn trong người rồi mà, phun ra tẹt ga… Hoành tráng đến độ cái bọn bất khuất, chai lì như ca ve còn phải khóc cơ mà…
Kể ra làm người tốt với cao thượng cũng chả khó lắm. Quá là đơn giản, giả dụ chơi ca ve xong nói xấu ca ve. Trong lúc ôm người đẹp (vơ cái đẹp vào mình) nói xấu (đẩy cái xấu đi) những thằng đứng ngoài lấy thơ khen cái đẹp…
Đơn giản thế thôi mà hắn vẫn không làm được, nên mặc dù khổ sở, cố gắng bao lâu hắn vẫn không làm người tốt, người cao thượng được. Hắn thèm khóc quá, thôi khóc cho nó thỏa tí vậy, khóc để một phút giây không đểu với trái tim mình vậy… Yếu đuối thế thì làm ca ve thôi con ạ!
Đời đã thế này, em xin làm ca ve. Tâm hồn em là tâm hồn của một gã ca ve. Các em ca ve đáng thương kiếm sống bằng hoàn cảnh cùng cực của mình. Còn kẻ có tâm hồn đáng thương như gã kiếm tình yêu bằng niềm sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Cám ơn đã cho gã làm người xấu, có phải đứng tiệm cận nhìn đời nhỏ rãi, gã vẫn đếch tốt được.
Đường khuya đẹp nhất ca ve
Đứng canh chuồng xí có anh Dũng Trè…
...

Dũng Tre. Góc bàn. Đêm Đông gió mùa mới về. Một ngày toàn sự trì hoãn…
Xin mượn lời của nhà văn Hải Miên để diễn tả chút lòng mình,
Lần đầu viết theo kiểu “văn học” một tí, là một nỗi niềm riêng với con chữ, ko xuất phát từ thù hằn cá nhân hay nhằm công kích ai :)