Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

rơi vãi, tiêc tiếc... vui vui...

Chúa đã bỏ loài người, phật đã bỏ loài người... này em xin cứ phụ tôi...
Chợt nhận ra, lâu rồi mình ko nghe Trịnh, cũng quá lâu rồi ko viết cái gì... Mình đã đánh rơi một vài thứ..? Có lẽ càng lớn, mỗi người càng đánh rơi nhiều thứ, vương vãi khắp con đường đời, đến khi ko còn gì để vương vãi nữa, thì sống cũng như ko... thời gian này, dù buồn, dù căng thẳng, dù mung lung cũng chợt nhận ra là mình đang sống, đang vương vãi nhiều thứ... Tiếc tiếc tí, nhưng thôi, tặc lưỡi là dù sao mình cũng còn nhiều thứ để mà vương vãi, hơn ối người :D. Khi ta cho đi một cái gì, có nghĩa là một nơi nào đó, một ai đó sẽ được nhận, nên cứ mỉm cười mà cho đi... Khi một cánh cửa nào đóng lại, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra... (nên cứ chơi đi, chẳng việc đếch gì phải suốt ruột nhìn chúng nó rải hồ sơ với đi phỏng vấn xin việc :D)... thời gian, là thứ lúc nào cũng thiếu, nhưng bi giờ, mình hoang một tí, chả sao, sau này còn có thứ để ngồi mà tiếc... Mình bắt đầu thấy tiêng tiếc một vài thứ, biết tiếc, có lẽ là bắt đầu biết thế nào là già.... Viết đến đây nghe đến câu: "tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ". Chẹp miêng nghĩ, đến cái tuổi đấy, thì chết được rồi. ko hiểu, cái cảm giác "thôi hết từng tháng năm mong chờ" nó ghê gớm tới đâu nhỉ? Sống mà ko mong chờ cái gì, thì sống làm gì nhỉ? Đến cái tuổi gần chết, ko còn cái gì mong chờ, thì ngồi mong chờ cái chết, chứ sống mà ko mong chờ thì sống làm gì :). Mình đang mong chờ vài thứ, trong tình yêu, dù vô vọng, cũng còn thứ để mong chờ, ôi cái chủ nghĩa tình yêu của lão Trịnh. Cám ơn bạn Mai làm tớ nhớ đến nó :). Cuộc đời luôn quá đẹp, lúc nào cũng có thứ để mong chờ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét